liệt húc thanh hà

Phụ mẫu đối nàng hảo bởi vì muốn để nàng không có nhục gia môn, trở thành cái thứ hai Lục Húc Thành. Phó Lỗi đối nàng hảo là bởi vì nàng lâm sàng số liệu có thể giúp hắn hoàn thành luận văn được đến lực ảnh hưởng thừa số. Tiểu Kiệt ngây thơ tựa hồ cảm giác ra Doãn Húc bị đả kích nghiêm trọng. Thích màu lam, là giống hà mã? Cũng chỉ có cậu nghĩ ra! Đúng lúc này, Doãn Húc thấy hai bên trái phải có heo con màu phấn hồng, tâm khẽ động. "Cái này rất giống Tiểu Kiệt nha!" trước , tuyệt đối phải là trả thù, mà là bộc phát. "Đâu? Đâu? Là con mèo đó sao?" đệ nhất ngàn thất trăm lẻ sáu chương mẫu bằng tử quý Triệu Thiết Trụ nghe đến này lời nói, cuối cùng là minh bạch vi cái gì chính mình Nhị gia gia hội như thế tai game gam vip Casino là nhà cái uy tín đẳng cấp số 1 Việt Nam, chuyên casino trực tuyến, xổ số lô đề online & cá cược bóng đá play live online casino Casino hay Casino là tên nhà cái cá cược uy tín và chất lượng hàng đầu thế giới 4bttan.neuro-nex.net CASINO, is Asia's premier bookmaker, offering a wide range of services including high Sau thời gian củng cố tại Hà Tĩnh, trung đoàn H02 đã được nâng lên thành lữ đoàn và kéo ra Thanh Hóa để tham gia vào đội hình Binh đoàn Quyết Chiến- binh đoàn chủ lực cơ động đầu tiên của quân đội ta. Minh Hà là một thanh niên có năng lực may mắn siêu phàm ẩn hình, nhưng không ngờ năng lực may mắn siêu phàm của cậu ấy lại là cấp Bạch trần rác rưởi nhấ.. skilcanwaagast1981. Chuyển ngữ Khu rừng đom đómHai mươi phút sau, Trần Ký và các cảnh sát khác lần lượt đến khi các nhân viên cảnh sát chụp lại hiện trường, Triệu Liệt Húc đã đeo găng tay vào và tháo túi da rắn, lộ ra thi thể một phụ nữ tóc của cái xác thè ra, toàn thân lõa lồ, hoại tử đen xì, mùi hôi thối nồng nặc như xác chuột Liệt Húc nín thở, nắm hàm dưới của thi thể, hơi nâng lên. Trên cổ thi thể xuất hiện dấu vết siết cổ rất rõ kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ của nhân viên pháp y, người chết là một cô gái khoảng 20 tuổi, thời gian tử vong trong vòng một tuần, nguyên nhân tử vong là do bị siết cổ ngạt thở đến chết. Đồng thời trong miệng, ngực, vùng thân dưới của thi thể cùng nhiều bộ phận khác đều thu thập được tinh dịch của nam giới. Khả năng cao bị cưỡng hiếp rồi sát Liệt Húc đứng dậy cởi găng tay “Ai là người phát hiện đầu tiên?”Dì lao công chỉ vào cái túi da rắn, hoảng loạn nói “À, là… Là cô gái ở phòng này nói có mùi lạ vậy nên tôi quét dọn lại một lượt cho cô ấy. Nhưng cái mùi kỳ lạ này không biết ở chỗ nào, những phòng khác không có, chỉ phòng này có. Tôi nghĩ lát nữa cô gái ấy vẫn khiếu nại thì biết làm sao, vì vậy đã gọi quản lý lên đây. Hai người chúng tôi cùng tìm, xốc ván giường lên thì thấy thế này.”Dì lao công sợ vướng vào rắc rối, trông thấy Dương Thanh Hà, liền chỉ vào cô ngay “Chính là cô gái này, cậu không tin có thể hỏi cô ấy.”Triệu Liệt Húc nhìn cô, váy cô vẫn còn đang ướt sũng nhỏ giọt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tái nhợt hơn cả khi nãy, trong mắt đầy vẻ hoang mang, như đang sợ Thanh Hà chỉ hoàn hồn khi nghe xong những lời của dì lao công, cô quay sang rồi gật đầu với Triệu Liệt Húc “Hôm nay tôi đã nhận phòng. Buổi tối vào phòng thì có ngửi thấy mùi lạ nên gọi điện cho quầy lễ tân để yêu cầu đổi phòng, nhưng phòng đã hết cả, vì vậy tôi đành gọi người đến kiểm tra.”“Có bao nhiêu người đã đặt phòng này trong vòng một tuần trở lại đây?” Triệu Liệt Húc không trả lời cô, ánh mắt rơi vào người quản lý đứng sau lưng lý gọi cho quầy lễ tân, nắm bắt tình hình và đáp “Từ ngày 13 đến nay, tính cả cô gái này thì phòng này được đặt 14 lần, và tất cả những người ở phòng đều có hồ sơ đăng ký ID, tổng cộng là 27 người.”“Không ai nhận thấy điều gì bất thường?”Người quản lý lắc nên nhiều người đã bước vào căn phòng và nghỉ ngơi trên chiếc giường này, nhưng không một ai nhận ra điều bất Thanh Hà rùng mình khi nhìn cái xác, khó mà tưởng tượng suýt nữa đêm nay cô sẽ nằm lên lao công chợt nhớ ra điều gì đó, khoát tay nói “Vị khách trả phòng ngày 13. Tôi vào dọn phòng thì phát hiện cái gạt tàn và tách trà đã không còn, tôi tìm thì thấy tất cả chúng đều nằm trong thùng rác, vỡ tan tành. Làm vỡ tách trà là chuyện bình thường, nhưng gạt tàn thì không phải thủy tinh thông thường, trên sàn còn có thảm, không dễ vỡ. Tôi bèn nói chuyện này với quầy lễ tân, có vẻ như người trả phòng đã trả thêm 70 tệ. Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân gọi cho anh ta, hình như người đó rời đi mà không nhận lại tiền lẻ. Tôi nghĩ chắc chắn là người đó! Thật điên rồ!”Dì phấn khởi lắm, như giải được một vụ án treo thế không có tình tiết đặc biệt, sau khi xác minh các thông tin liên quan trong vụ án này, có thể tìm ra kẻ sát nhân mà không gặp nhiều khó Liệt Húc nói với cấp dưới của mình “Tiểu Giang, đi kiểm tra thông tin danh tính của người quá cố, thông báo cho gia đình, sau đó điều tra camera giám sát.”“Vâng.”Triệu Liệt Húc hơi nâng cằm ra hiệu cho Trần Ký dẫn người khiêng thi thể ra Ký chửi thầm “Bẩn thỉu, mệt nhọc đều là tôi làm.”Tưởng Bình vỗ vai anh ta “Vất vả rồi!”Trần Ký đá cậu “Đồ mập chết tiệt, cùng nhau làm đi.”Bên ngoài căng dây cảnh giới, trong phòng này không còn mấy người, Dương Thanh Hà nghiêng người nhường thi thể khiêng Liệt Húc “Quản lý Vương, phiền mọi người đến đồn cảnh sát phối hợp lấy thông tin điều tra.”“Được được, nên phối hợp.”“Mọi người” cũng bao gồm cả Dương Thanh Hà.…Tên của người quá cố là Quách Đình, sinh viên năm thứ hai Đại học Trung Tế, người bản địa Hoài mẹ hay tin đến nơi, người mẹ đã ngất ngay khi nhìn thấy thi thể con gái cha của Quách Đình, khoảng mười ngày trước, Quách Đình nói rằng cô ấy muốn đi leo núi du ngoạn với bạn bè, mấy ngày không liên lạc cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, hai ngày trước gọi điện mà không ai nghe máy, họ cũng không biết làm thế nào liên lạc với bạn bè của Quách Đình. Hai vợ chồng cảm thấy không ổn, đang định báo cảnh sát thì nhận được tin Đình là đội trưởng đội cổ vũ của trường, ngoại hình ưa nhìn, dáng lại đẹp, được rất nhiều vệ tinh vây quanh, thành tích học tập cũng khá đến đây, cha của Quách Đình rơm rớm nước mắt. Ông nghĩ hai năm nữa, con gái ra trường sẽ tìm được công việc tốt, lấy được một tấm chồng đáng nương tựa, sau này sẽ có một cuộc sống yên đình họ Quách không khá giả, vì vậy họ luôn mong rằng Quách Đình sẽ có một tương lai tươi sáng điều kiện của Quách Đình, điều đó hoàn toàn có thể xảy giám sát cho thấy, ngày đó người cùng Quách Đình thuê phòng là một người đàn ông trung Chí Bình, 45 tuổi, đến từ Hồ sớm sau cuộc họp, cảnh sát đang chuẩn bị hành động sau khi xác định được nghi phạm thì Hứa Chí Bình đã chủ động tự tiền sảnh của đồn cảnh sát, ông ta đang khai mình ở đâu. Hứa Chí Bình bụng bự, râu ria xồm xoàm, quầng mắt sưng vù, hiển nhiên một tuần ngắn ngủi vừa qua đã tra tấn ông ta phát điên rồi. Người phụ trách thẩm vấn ông ta là Tưởng Bình, cậu ta mới vào đội được một năm, còn cần phải rèn luyện Liệt Húc đứng nhìn sau kính một Ký nói “Nếu như tên hung thủ nào cũng như vậy thì chúng ta được bớt việc rồi.”“Vậy thì cậu có khả năng sẽ thất nghiệp.”“Thức đêm và thất nghiệp đều khó chịu, thực sự rất khó chịu.”Tưởng Bình ho khan hai lần trước khi bước vào, nét mặt nghiêm chỉnh, không nói cười. Khi cậu ta ngồi xuống và hỏi vài câu, Hứa Chí Bình đã thú nhận tất điểm, động cơ, phương thức phạm tội đều Ký cười nói “Tôi nghĩ tên này cũng không bớt lo lắng, sợ hãi, chắc mấy ngày nay đã nghĩ thông nên đến tự thú, có lẽ còn có thể giảm án.”Triệu Liệt Húc ngồi dựa vào ghế, khoanh tay lại hỏi “Kết quả đối chiếu tinh dịch đã có chưa?”“Vẫn chưa, có lẽ phải đến ngày mai.”Vừa dứt lời thì nghe thấy Từ Chí Bình hét lên “Tôi không làm!”“Tôi không cưỡng hiếp cô ấy! Hôm đó chúng tôi không xảy ra quan hệ!”Tưởng Bình đột nhiên đập bàn “Yên lặng!”Viên cảnh sát ghi chép lời khai ở bên cạnh cũng sợ hãi, run Ký bật cười “Thằng nhóc này oai đấy.”Triệu Liệt Húc cũng cười hai lần, sau đó hỏi “Trong phòng người chết ngày hôm đó chỉ có mình Hứa Chí Bình ra vào?”“Đúng vậy, hai người họ đến nhận phòng vào lúc 111 chiều ngày 13, lúc 623 chiều Hứa Chí Bình ra khỏi phòng và trả phòng.”“Sau đó thì sao?”“Tinh dịch không phải của ông ta.”Trần Ký “Không thể nào là người mở cửa phòng sau đó lại có hứng thú với xác chết được. Tôi nghĩ hơn nửa chính là ông ta, có nhiều người không dám khai nhiều trong đồn cảnh sát.”Triệu Liệt Húc “Trích xuất camera từ ngày 13 đến nay mang tới đây.”“Hả? À được.”Nói đến camera giám sát lại nghĩ đến quản lý Vương, nghĩ đến quản lý Vương, Trần Khiết nghĩ đến một việc.“Quản lý khách sạn và bà lao công lấy lời khai xong đều đi rồi, nhưng cô gái kỳ lạ đó lại không chịu đi, nói là đang đợi người. Nửa đêm nửa hôm đợi ai ở sở cảnh sát chứ?”“Con gái?”“Ở khách sạn, cô gái đứng ở cửa, cả người ướt sũng, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò.”Triệu Liệt Húc “Tên là gì?”“Dương… Dương Thanh Hà, vâng, Dương Thanh Hà, 20 tuổi người địa phương.”Hình như anh nhớ đến điều gì đó, mắt híp lại rồi cúi đầu sự là cô ấy.“Đội trưởng Triệu, cô gái phải làm sao đây?”Triệu Liệt Húc giơ tay liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 45 phút Bình cũng thẩm vấn xong đứng dậy và nói với Tưởng Bình “Ngày mai sửa lại khẩu cung rồi giao lại cho tôi. Hôm nay tan làm thôi.”“Vâng.”Trần Ký “Ơ, không đúng, trích xuất camera sau đó làm gì?”“Ngày mai đợi kết quả đối chiếu tinh dịch sẽ mở cuộc họp, đến lúc đó nói.”“Ồ… còn cô gái đó thì sao?”“Tôi đi giải quyết, các cậu trở về nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.”…Có bóng người đang thu mình trên chiếc ghế, tựa người vào bức tường ở cạnh sảnh đồn cảnh sát, dùng từ “thu mình” không đúng, vì trông cô ấy có vẻ thoải mái và thích đêm yên tĩnh, ngoại trừ nhân viên trực, đại sảnh không có ai khác, ngọn đèn sợi đốt trên trần lạnh lẽo, bên ngoài từ mưa xối xả chuyển thành mưa phùn mù mịt. Cáii nóng tháng tám của mùa hạ hừng hực như lửa, cơn mưa mang lại chút mát mẻ, dịu nhẹ. Dương Thanh Hà nghiêng người, khuỵu chân gác lên ghế ngồi, trên tay cầm một cuốn sách, đọc rất chăm mặc một chiếc áo phông đen rộng rãi và quần đùi màu trắng, màu đen tôn da cô hơn, ánh mắt trầm tĩnh có chút không nhìn Liệt Húc trông thấy cô ngay khi vừa ra khỏi thang chỉ lướt qua trong dòng người đông đúc, anh thực sự không thể nhận ra ở trong nghề nhiều năm như vậy, cũng gặp phải những vụ án kỳ quái, nguy hiểm và khó khăn. Anh tiếp xúc với đủ kiểu người, đủ kiểu vụ án, nói không chừng ghi ấn trong trí nhớ của anh chỉ có mấy người mà thôi, Dương Thanh Hà là một trong số năm trôi qua, cô ấy thực sự đã thay đổi rất Thanh Hà vừa muốn lật trang sách, bỗng trước mặt mình hơi tối. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi, nhìn cô từ trên mắt cô sáng lên, ngập nước, sáng ngời, trong Liệt Húc liếc mắt nhìn chiếc vali bên cạnh, “Đồn cảnh sát không phải là chỗ ở, đứng dậy đi.”Dương Thanh Hà gập sách lại, ngoan ngoãn đứng lên.“Sống ở đâu? Tôi sẽ đưa em đến đó.”“Không có chỗ ở.”“Không đặt khách sạn khác sao?”“Không dám ở khách sạn nữa.”Triệu Liệt Húc cười tủm tỉm “Không phải em to gan lắm à?”Một câu đã phá vỡ mọi môi Dương Thanh Hà bất giác nhếch lên, phác hoạ một đường cung đẹp mắt.“Anh nhớ ra em rồi.”Triệu Liệt Húc xoa đầu cô “Càng ngày càng cao.”Cử chỉ này như là sự quan tâm của người lớn đối với trẻ nhỏ trong mắt anh, cô chỉ là một đứa Thanh Hà không quan tâm chuyện này, anh vẫn nhớ ra cô, vậy là tốt lắm bắt chước động tác của anh, dùng tay vỗ nhẹ lên vai anh, “Anh trở nên đẹp trai hơn rồi.”Triệu Liệt Húc lắc đầu và mỉm cười, tính cô vẫn Liệt Húc lấy ra chìa khóa xe từ trong túi quần “Đi thôi.”“Đi đâu ạ?”“Tìm một nơi cho em ở.”Dương Thanh Hà kéo vali theo rời khỏi đồn cảnh sát, cơn gió mát mẻ ùa tới làm người ta thấy hơi se lạnh, đêm tĩnh mịch, mưa rơi lất phất, lá cây ngô đồng lơ lửng trong hồ phùn làm cô nheo đi phía trước, bóng đêm phác hoạ hình dáng của anh, điềm đạm hơn sáu năm trước. Lúc đó anh mới hai mươi tư tuổi, học tại Học viện cảnh sát, tuy rất chín chắn nhưng là khí thế của tuổi trẻ. Với kinh nghiệm tích luỹ qua năm tháng, sự kiêu ngạo ấy đã biến thành sự thành thục, trông có vẻ điềm đạm và lạnh nhạt, nhưng hào quang mà nó toả ra vẫn mãnh quang đó như sẽ tồn tại mãi đứng lặng người trong cơn mưa bất Liệt Húc lái xe, quay lại đã thấy cô như người mất nhìn chằm chằm vài giây, cô gái nhỏ bỗng mỉm cười, lại chạy để hành lý của cô vào trong cốp “Lên xe đi.”Dương Thanh Hà ném sách và ba lô lên ghế sau và vào ghế lái của anh sạch sẽ, không có vật cản, không có nước hoa. Ngôn Tình Tổng TàiTriệu Liệt Húc khởi động xe, bánh xe quay đầu ma sát gây ra một tia lửa, chiếc Audi màu đen biến thành một chấm nhỏ, hoà vào màn sách nằm trên băng ghế sau bị lật ra, là trang cô vừa đọc, trên đó có một câu dùng móng tay để kí hiệu lại.“What’s past is prologue!”“Mọi việc trong quá khứ đều là sự khởi đầu.” 20 tuổi, Dương Thanh Hà trở dù ở nơi này đã từng là nơi khiến cô đau khổ tột cùng, nhưng cũng là nơi chứa đựng mục đích sống duy nhất của cô. Nơi này có Triệu Liệt này quay lại, Dương Thanh Hà mang theo một quyết tâm rất lớn, tìm được anh, sau đó…À, chưa kịp nghĩ tới sau đó sẽ thế nào thì đã gặp lại anh mất rồi, hoàn toàn bất ngờ, cũng vô cùng rùng rợn. Bởi vì hoàn cảnh gặp lại nhau của hai người lại là cùng dính vào một vụ án mạng. Bên trong căn phòng khách sạn mà Dương Thanh Hà đặt bị giấu một cái xác nữ, mà Triệu Liệt Húc vừa hay lại đang xem mắt ở gần đó. Đợi chút…, xem mắt??? Dương Thanh Hà bừng tỉnh, vậy chứng minh là anh chưa kết hôn, cũng chưa có đối tượng phải không? Như vậy là cô lại có thêm chút hy vọng phải không?Triệu Liệt Húc nào biết trong đầu Dương Thanh Hà đang cuồn cuộn những suy nghĩ về anh, chỉ biết rằng thái độ của cô gái này sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Nhìn kỹ thêm một chút, hình như…Triệu Liệt Húc cúi đầu mỉm cười. Cô… về còn… xinh đẹp như mà cũng chỉ là cố nhân thôi, duyên phận bèo nước gặp nhau, lại còn cách nhau nhiều tuổi như vậy, có cái gì để mà suy nghĩ đâu chứ? Đó là Triệu Liệt Húc nghĩ như vậy, không phải Dương Thanh 6 năm, cô đã không còn là cô gái 14 tuổi nhỏ gầy khổ sở ngày nào, tuy rằng cuộc sống hiện tại cũng chẳng có gì vui vẻ nhưng ít ra, cô còn được sống như một con người, còn có thể phát triển tài năng để đợi được đến ngày gặp lại anh. Cho nên lần này trở về, cô nhất định phải theo đuổi được anh. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandHai người cùng vướng vào vụ án, đương nhiên cơ hội gặp gỡ cũng nhiều, hơn nữa lại còn quen biết, đưa qua đưa lại đưa về nhà nhau. Bản thân Triệu Liệt Húc không nghĩ nhiều, anh có công việc của anh, có con đường của anh, còn cô, có lẽ chỉ là cơn gió mát thoảng qua trong mùa hè nóng bức này mà nhưng ngoài dự liệu của anh, cơn gió Dương Thanh Hà này thổi đến, lại vấn vít mãi chẳng chịu rời đi. Cô như con sóc nhỏ, ríu ra ríu rít bên anh bất cứ lúc nào có cơ hội, bóng gió mập mờ đầy tình ý với anh. Triệu Liệt Húc chẳng thể đẩy cô ra, mà thật lòng cũng chẳng nỡ đẩy cô ra. Có thứ gì đó đã len lén nảy mầm, chỉ có điều anh còn chưa kịp nhận thức rõ thì đã xảy ra án mạng tiếp theo, mà lần này sự việc còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất án xảy ra có những tình tiết tương tự vụ án của chính anh cách đây hơn 20 năm, cũng là nỗi niềm mà anh canh cánh trong lòng suốt từng ấy năm. Nhưng lần này, còn có một điều khiến anh lưu tâm hơn nữa, đó chính là sự việc xảy ra quá gần với Dương Thanh Hà. Sự trùng hợp này khiến anh lo lắng bất an, cũng đồng thời nghiêm túc nhận ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng, hình như anh… động lòng cả mọi người đều có thể nhìn ra tình cảm của Dương Thanh Hà dành cho anh, vô cùng trực tiếp và lộ liễu, đương nhiên anh cũng biết. Chỉ là anh không chắc, đây có phải là tình yêu hay không. Trong quá khứ anh đã từng cứu cô, từng là cọng rơm cuối cùng để cô ở lại với thế giới này, phải chăng tình cảm của cô gái trẻ chỉ là lòng biết ơn và cảm kích?Thế nhưng, sự thật chứng minh anh đã sai rồi. Ngay khi cô rơi vào nguy hiểm, anh đã biết rằng bản thân không còn đường lui nữa. Mặc kệ là cảm kích hay là yêu đương, trước mắt anh bây giờ chỉ có sự an toàn của cô mới là quan trọng nhất. Dương Thanh Hà thoát khỏi hiểm nguy, nhưng nào biết Triệu Liệt Húc vừa trải qua một trận kinh hồn bạt vía, cô cứ tưởng rằng anh vẫn từ chối mình như lần trước. Thế nên thôi vậy, tuy cô mặt dày theo đuổi anh, nhưng cũng không hèn mọn đến thế. Cho nên, một lần này nữa thôi, rồi từ là Dương Thanh Hà uống nhầm rượu say đến mụ mị đầu óc, ép Triệu Liệt Húc vào tường, hỏi rõ ràng từng chữ“Em hỏi anh một lần cuối..., anh thật sự không cần em sao?”Triệu Liệt Húc mỉm cười cúi đầu nhìn con ma men trong lòng mình, sao có có thể không cần em chứ. Đã yêu em đến vậy cơ đêm pháo hoa rợp trời, hai người chính thức ở bên nhau. Rất nhiều tình cảm dồn nén, rất nhiều khát khao mà trước đây chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ, bây giờ đều trở thành hiện nhưng, phía trước họ là niềm vui rực rỡ, thì phía sau còn có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo trong bóng vụ án mạng tưởng chừng như đã khép lại, kẻ thủ ác chịu trừng trị của pháp luật, nhưng sự thật không phải vậy. Triệu Liệt Húc luôn mơ hồ cảm thấy hung thủ năm xưa mà anh luôn tìm kiếm, dường như đang trở lại và hắn ngang nhiên ra một đề toán cho có thêm người chết, đồng nghĩa với việc gánh nặng trên vai anh ngày một lớn hơn. Nhưng Triệu Liệt Húc không thể khoanh tay đứng nhìn, trước giờ anh có sứ mệnh, còn bây giờ anh đã có thêm một sinh mệnh cần anh bảo vệ, cô gái nhỏ Dương Thanh theo từng manh mối để lại, từng bức màn được vén lên, để lộ những vết thương chằng chịt từ quá khứ. Quá khứ của anh, quá khứ của cô, tất cả đều là những nỗi đau không ai muốn nhớ lại. Thế nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến, hung thủ dần lộ diện, đồng thời cũng không hề che giấu mục đích của bản thân. Hắn muốn thực hiện một kế hoạch hoàn mỹ, biến những con người mà hắn chọn trở thành những quân cờ mà chỉ có hắn mới nắm được luật trên đời này, cái ác chẳng bao giờ chiến thắng cả. Cho dù cảnh sát không phải là toàn năng, nhưng ít ra, lớp này ngã xuống thì lớp khác sẽ đứng lên, họ không mong sẽ bắt được tất cả tội phạm trên thế giới này, nhưng ít ra, bảo vệ thêm được người nào thì công việc của họ thêm ý nghĩa ngày đó. Triệu Liệt Húc và đồng đội của anh chính là vì lý tưởng như vậy mà vững chuyện kết thúc với những tình tiết khá bất ngờ và gay cấn, có người dùng cái chết để tạ tội, có người trải qua sự ăn năn trong tù, nhưng đó là điều tất yếu, không có gì phải bàn cãi. Nếu như có, thì chính là vấn đề xuyên suốt của vụ án, tất cả đều là án về xâm hại và sự lệch lạc đến từ tình cảm rạn nứt trong gia đình. Vết thương dùng đúng thuốc sẽ mau lành, người gặp người đúng thời điểm sẽ được cứu rỗi. Giống như Triệu Liệt Húc, giống như Dương Thanh minh chiếu rọi sông Húc, Thanh ” Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban Cố Dung rất giỏi nấu ăn. Dương Thanh Hà đứng im ở một bên như khúc gỗ, tác dụng duy nhất là nếm thử đồ ăn, sau đó nói với bà một cách nghiêm túc rằng nó rất Dung cho rau ngâm với thịt bò đóng gói vào hộp bảo quản tươi.“Con biết nấu ăn không?”Dương Thanh Hà lắc mắt Cố Dung cong cong, “Tay nghề nấu nướng của A Húc rất tốt, sau này có cơ hội con có thể thử xem.”“Anh ấy biết nấu ăn sao ạ?”“Thằng bé này hình như cái gì cũng biết một ít.” Cố Dung cười “Dì cũng không phải bà Vương bán dưa, thích khoe khoang đâu.”“Con cũng nghĩ anh ấy có thể làm được mọi thứ.”Nói đúng ra, Dương Thanh Hà cảm thấy “Anh hùng tái thế” chính là từ đúng nhất để hình dung Dung dọn dẹp xong phòng bếp thì trời đã ngả về chiều, ánh chiều tà chiếu rọi, những áng mây ở đằng Tây trông thật tráng lệ, ráng đỏ trải dài cả ngàn dặm. Nắng chiều xuyên qua khung cửa, nhuộm màu đỏ thẫm khắp cả căn Thanh Hà giúp bà cất bát đũa vào trong tủ, tiếng bát sứ va vào nhau giòn tan, trên tay cô còn ướt đẫm giơ hai tay, ráng chiều chiếu vào lòng bàn tay làm nó lấp lánh những hạt Mỹ, cô không phải làm việc nhà, ngón tay không chạm vào nước, an nhàn và thoải mái như bây giờ cô chưa từng được trải thoại của Cố Dung vang lên, bà lau tay, bước ra phòng khách trả lời.“Được rồi, tôi hiểu rồi, đến đây ngay.”“Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”Cố Dung quay lại nhà bếp và nói “Dì có một vài học sinh gần đây đang làm nghiên cứu, luận văn có chút vấn đề. Dì phải đến trường một lúc, chắc phải muộn mới về. Làm phiền con đưa thức ăn sang bên kia giúp dì được không?”Dương Thanh Hà tự nhiên rất Dung viết địa chỉ và mật mã cửa vào giấy rồi nhét cho cô “Con cứ trực tiếp vào và đặt bát đĩa ở tầng trên của tủ lạnh là được.”“Vâng ạ.”Trường học và nơi ở của anh ở hai hướng ngược nhau, Cố Dung vội vàng lái xe rời đi, Dương Thanh Hà ra cổng chung cư gọi một chiếc xe, vòng đi vòng lại, khi đến căn hộ Triệu Liệt Húc ở thì phố cũng đã lên thị phồn hoa, đi đến đâu cũng sáng đèn, trên bầu trời chẳng có vì sao, thậm chí màn đêm còn có màu xanh thể là ảo giác, Dương Thanh Hà luôn cảm thấy Cố Dung luôn cố ý đẩy cô về phía Triệu Liệt Húc ở không phải nằm ở trung tâm, là một khu nhà khá lâu năm. Ngay cả đèn đường cũng ít đến đáng thương. Khu này tối đen như mực, trái ngược hoàn toàn với những dãy phố rực rỡ đèn neon bên ngoài dọc quanh tiểu khu có người dắt chó, người đi bộ, người khiêu vũ, đa phần đều là người lớn tuổi, tự nhiên khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, thư thái đến bên lối đi trồng cây ngô đồng cành lá xum xuê, đèn đường chen chúc một mình ở giữa, đêm hè rất mát mẻ bởi những cụm cây ngô đồng tòa nhà có 12 Thanh Hà vừa đi vừa tìm ký hiệu trên hành —— Cô ấy không chú ý va vào ai đó, túi đồ ăn rơi xuống đất.“Xin lỗi.” Dương Thanh Hà xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ, đồ ăn được đóng gói rất kín nên không bị đổ ra nhặt chiếc hộp cuối cùng lên, người đàn ông vẫn còn đứng trước mặt đi một đôi giày cũ nát, nước da ở cẳng chân có màu tương dầu, gầy đến mức chỉ còn da bọc Thanh Hà chậm rãi đứng dậy, theo phản xạ lùi lại một bước nhưng người đó không di dần dần đưa mắt nhìn lên thấy hắn ta thình lình vén chiếc áo khoác bên ngoài giang rộng, cười toe trong chẳng mặc Thanh Hà sững sờ một giây, những mảnh vỡ kia loé qua như chiếc đèn kéo quân vụt đến, dạ dày bỗng nhiên cuộn trào dữ lùi về phía sau hai bước, quay đầu bỏ thì thầm bên tai như một tấm lưới dày đặc bao phủ lấy cô, vây cô lại, hơi thở của cô trở nên gấp bước chân của gã đàn ông phía sau dồn dập rất Thanh Hà nhìn lại, người đàn ông vẫn đang đuổi theo cô với một nụ cười nham khu thiết bị tập thể hình phía trước có vài ông bà đang tập luyện, Dương Thanh Hà vội vàng chạy lại thì tên kia đã không thấy đâu cô thở hổn hển, mặt mày tái mét, mấy ông bà ân cần hỏi “Cô bé không sao chứ?”Dương Thanh Hà thở hổn hển không nói được lời nào, chỉ lắc thể trần trụi của đàn ông lại hiện lên trong đầu, cổ họng như có sợi tơ đang chuyển động, Dương Thanh Hà che miệng và quay đầu về phía bãi cỏ nôn khan.“Sao vậy cô gái? Có chỗ nào không khỏe ư?”“Lão Trương, đưa cho tôi ít nước.”Dương Thanh Hà không thể kiểm soát được bản thân, nôn đến mức hai chân mềm nhũn, không đứng nổi quỳ gối xuống bãi cỏ, bụi bẩn dính vào váy trắng của lão tốt bụng đưa nước cho cô, bàn tay cô run rẩy nhận lấy chai nước, vừa uống được một ngụm lại lập tức nôn nước mát lạnh chảy vào tay, móng tay bấu vào bùn, rất chống hai tay xuống đất, cong người run rẩy, bà lão bên cạnh giúp cô thở biết qua bao lâu Dương Thanh Hà mới bình ổn lại, ánh mắt điềm tĩnh khác thường, như một thói quen lão đỡ cô dậy “Cô bé, cháu không…”Dương Thanh Hà nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thường ngày “Cho cháu hỏi căn 12 ở đâu ạ?”Lão bà chỉ về phía Tây “Phía trước chỗ có mấy cái xe ô tô đỗ chính là căn đấy.”“Cháu cảm ơn bà ạ.”Dương Thanh Hà cầm túi đi về hướng Tây, trong lòng sợ hãi, vô thức bước nhanh âm thanh sột soạt phát ra từ bụi không dám ngoảnh lại.“Meo méo——” Một con mèo chui ra từ quanh im lặng, ngay cả tiếng meo meo cũng có vẻ kỳ gần như là chạy vào tòa nhà, tòa nhà là một chung cư năm tầng cũ không có thang máy. Dương Thanh Hà hít một hơi leo lên tầng cao nhất, tìm thấy phòng 501 rồi lật ra mảnh giấy do Cố Dung đưa và nhập mật mã — khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô đứng im bất động dựa vào phía sau cánh cửa, nhắm mắt rồi hít một hơi thật phòng tối mịt mờ, tĩnh lặng và chỉ có tiếng thở hổn hển của Thanh Hà dần dần trượt xuống rồi vùi đầu vào gối, ngón tay tuyệt vọng siết chặt cánh tay, lòng bàn tay dính bùn làm cô dính đêm từ cửa sổ ùa vào thổi bay vài lọn tóc của hôi tanh của bùn dính trên người càng nồng nặc.“Dương Thanh Hà, mày đúng là đồ vô dụng…” cô khẽ thì thào.……Vì đang nghỉ hè, các trường đều đang trong kỳ nghỉ nên Trần Ký đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm lớp của Quách Đình thông qua phía trường, giáo viên chủ nhiệm đã tìm được thông tin liên lạc của những người bạn cùng phòng của Quách Đình, họ đã đến thăm hai người nhưng không thu hoạch được trong ký túc xá không có nghĩa là quan hệ hòa hợp, thân thiết. Họ lắc đầu nói không biết rõ. Họ nói rằng có một cô gái khác trong ký túc xá thân với Quách Đình hơn, nhưng người đó đã về quê, tạm thời không liên lạc ty sửa chữa quy mô nhỏ và chỉ lắp đặt giám sát ở cổng, Triệu Liệt Húc đã dành cả buổi chiều để điều tra video giám sát của các công nhân làm ngày hôm quản lý của công ty trang trí cho biết, năm công nhân làm theo thời vụ đến hôm đó đều khoảng 40 tuổi trở lên, có lẽ vì họ thuộc tầng dưới xã hội, quanh năm làm việc vất vả nên diện mạo già nua, không có người nào quá đặc giám sát chỉ bắt được khoảnh khắc họ bước vào cửa, chỉ vài công nhân mặc đồng phục màu xanh lam, nói chuyện với nhau rất tự nhiên, ngoại trừ người đi sau cùng đội mũ rằn ri, mặc áo khoác dài tay là hoàn toàn không thấy sát đã kiểm tra, đối chiếu lại danh tính của họ một lần nữa và liên hệ lời khai cá nhân. Trong số đó, có một người tên Trần Quốc Phong nói rằng anh ta chưa từng đến công ty sửa Liệt Húc dán bức ảnh người đàn ông đội mũ rằn ri lên bảng trắng “Theo mô tả của giám đốc công ty sửa chữa và những công nhân khác, người này khoảng năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, trên mặt phải có một nốt ruồi lớn. Bộ phận kỹ thuật đang căn cứ theo miêu tả của người chứng kiến phục chế chân dung. Hãy xem lại đây, mũ rằn ri và áo khoác rằn ri mà người này mặc khá phổ biến trên thị trường, nhưng một người đàn ông gần 50 tuổi, liệu anh ta có tự mua quần áo như vậy không? “Trần Ký sờ cằm “Bộ quần áo này trông rất quen.”Triệu Liệt Húc cười nhạt “Các trường đại học và cao đẳng lớn của nước ta sẽ có huấn luyện quân sự vào đầu năm học và sinh viên sẽ mặc đồng phục, phổ biến nhất là quân phục màu xanh lá cây và xanh lam. Thông thường, học sinh sẽ bỏ quần áo của mình sau khi kì huấn luyện quân sự kết thúc. Những nhân viên vệ sinh và những nhân viên ở những vị trí tương tự sẽ nhặt những bộ quần áo này và mặc chúng ”.Trần Ký vỗ bàn “Thể nào, dì bán vằn thắn dưới nhà tôi cũng hay mặc cái này.”Triệu Liệt Húc “Người này tướng mạo tầm thường, chênh lệch tuổi tác với Quách Đình khá lớn, khả năng tài chính thấp, làm một số công việc tạm thời, ở gần Quách Đình, hiểu rõ về Quách Đình, có lẽ… ngày nào họ cũng gặp nhau.”Anh viết ba chữ bên cạnh bức ảnh Khuôn viên trường.“Có thể là ở trong khuôn viên trường, có thể là ngoài khuôn viên trường, nhưng chắc chắn cách không xa.”Tưởng Bình “Đội trưởng Triệu, lúc sáng anh nói sẽ không dừng tay lại, nghĩa là…”Triệu Liệt Húc thả bút dạ xuống, nghiêng nhìn người trong bức ảnh “Như anh đã nói, nếu chỉ là một người bình thường, khi nhìn thấy xác chết sẽ hoảng sợ, nhưng hắn ta thì không.”Có thể Quách Đình là mục tiêu mà hắn nhắm đến từ lâu, nhưng cái chết của Quách Đình bất ngờ nằm ​​ngoài kế hoạch của hắn Liệt Húc quay đầu lại “Ngày mai mấy người cùng tôi đến đại học Trung Tế, tan họp.”Trần Ký vươn vai “Có muốn cùng ăn cơm không? Đến nhà tôi ăn lẩu đi!”Vài đồng nghiệp cũng lần lượt gật Bình “Đội trưởng Triệu, anh cũng đi đi.”Triệu Liệt Húc “Thôi, tối hôm qua tôi chưa được nghỉ mấy, không tham gia náo nhiệt được.”Trần Ký nhíu mày “Tôi có nghe nói qua, phó phòng Lưu đã giới thiệu cho anh một người đẹp. Sáng sớm sau khi về, có phải hai người tiếp tục tìm hiểu nhau không?”Người đẹp?Trần Ký không nhắc tới chuyện này, suýt chút nữa anh đã quên mất tin nhắn Trương Uẩn gửi sáng ấy cũng rất thẳng thắn, hỏi anh có muốn ăn tối cùng nhau vài người cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát, Triệu Liệt Húc châm một điếu thuốc, anh có thói quen cau mày khi hút Ký cũng hút một điếu, nói “Tôi cũng đã từng vào sinh ra tử với cậu, anh em tốt với nhau, tôi thực sự phải nhắc nhở cậu rằng độc thân quá lâu không phải chuyện tốt. Cả ngày đối mặt với thi thể và các vụ án, tối còn có phụ nữ đợi cậu ở nhà. Trông thấy ánh đèn và thức ăn, lòng sẽ thấy ấm áp, dù có cay đắng mệt nhọc cũng có chỗ dựa. Cô gái mà phó phòng Lưu giới thiệu chắc chắn tốt, xử lý đẹp một chút, anh em đều muốn nhanh chóng được uống rượu mừng của cậu đấy. Nếu còn độc thân nữa tôi e là cậu sẽ phá kỷ lục là ế chổng vó của đội cảnh sát đấy đội trưởng.”Triệu Liệt Húc cười nhạt “Thà không có còn hơn không nên túng quá làm bừa.”“Ôi, tôi đi đây, nổi hết cả da gà.”Trần Ký và anh tốt nghiệp cùng khóa Học viện cảnh sát, tuy không học cùng lớp nhưng sau đó họ lại trùng hợp trở thành đồng nghiệp của nhau. Danh tiếng của Trần Liệt Húc ở trường, anh ta đã từng nghe, mọi hạng mục huấn luyện đều đứng anh ta vừa vào đội, cấp trên phân cho một nhiệm vụ, có kẻ buôn lậu vũ khí, anh còn nhớ có tổng cộng 78 cảnh sát hình sự được điều động, truy quét từ Hoài Thành đến biên giới Vân trận chiến, Triệu Liệt Húc đã tóm gọn tên cầm đầu, sau khi bắt được người mới phát hiện ra anh bị trúng hai phát đạn, một phát vào cánh tay trái gần bả vai, một phát vào bắp kiên trì và chịu đựng của người này thật phi từ đó, Trần Ký thực sự ngưỡng mộ anh, tư duy phá án nhanh hơn người dạ người này cũng sâu hơn người ai có thể đoán được anh đang nghĩ lạ khi nhiều cô gái trong cục chết mê chết mệt Ký và nhóm người hát chiến ca vội vàng ra Liệt Húc ngồi trong xe hút xong điếu Uẩn đã gửi một tin nhắn khác, thời gian vừa ấy nói có lẽ bản thân hơi đột ngột, nếu không tiện thì không nhanh chóng gõ một dòng chữ và gửi đi.“Gần đây tôi khá bận, thực sự xin lỗi.”Vài giây sau Trương Uẩn trả lời Hãy chú ý đến sức khoẻ nhé. Triệu Liệt Húc khởi động xe, nghênh ngang rời CHƯƠNG 5 LIỆT HÚC THANH HÀ Tên xuất bản sách Liệt Húc chiếu Thanh Hà Tạm dịch Bình minh chiếu rọi sông xanh Tác giả Liêm Thập Lí Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, trinh thám, trâu già gặm cỏ non, HE CP Nam cảnh sát hình sự X Nữ sinh viên, hơn nhau 10 tuổi. Trạng thái Edit hoàn Giới thiệu Dương Thanh Hà say khướt trong bữa tiệc ăn mừng sau khi phá án. Cô vào nhà vệ sinh, Triệu Liệt Húc cũng theo sau. Hai mắt Dương Thanh Hà đỏ hoe, cô nói “Đội trưởng, em hỏi anh lần cuối, anh có muốn em không?” Hai tay Triệu Liệt Húc đút trong túi, nhìn cô chằm chằm “Em nói xem?” Ngày hôm sau trong đội đều truyền tai nhau Đội trưởng Triệu bị một cô gái cưỡng hôn! Hơn thế hôm nay còn không đi làm! Trời chiều khắp núi xa, nắng sớm chiều sông xanh Người tôi luôn theo đuổi, sẽ cập bến sông kia. CP Nam cảnh sát hình sự X Nữ sinh viên, hơn nhau 10 tuổi. *Chú thích – Liệt Húc, Thanh Hà Tên hai nhân vật chính. – Liệt Húc nghĩa là ánh nắng ban mai rực rỡ. – Thanh Hà nghĩa là dòng sông xanh, trong trẻo. —— Review của BaoYin Sau 6 năm sống ở nước ngoài, Dương Thanh Hà quyết định về nước. Điểm đến của cô là Hoài Thành – nơi đã từng khiến cô tuyệt vọng nhưng đồng thời cũng cứu rỗi cuộc sống của mình. Mục đích của Thanh Hà là tìm Triệu Liệt Húc, “chú cảnh sát” năm xưa đã cứu cô. Nhưng kỳ quái thay, phòng khách sạn cô đặt lại xuất hiện một cái xác, và càng trùng hợp rằng, đội cảnh sát lại phái đến lại là đội của anh. Triệu Liệt Húc ban đầu không nhận ra Thanh Hà. Vì sau 6 năm, nay Thanh Hà đã là một cô gái 20 tuổi tràn đầy sức sống, anh rất vui vẻ khi gặp lại cô. Ngỡ lời nói đùa sẽ kết hôn với anh năm xưa là giỡn, nhưng xem ra chỉ có mình anh tin điều ấy mà thôi. Thanh Hà cứ liên tục bám anh như vậy, lạ là Liệt Húc anh lại không hề thấy phản cảm. Ngược lại còn có chút vui vẻ, cô bé này thực sự quá đáng yêu rồi. Thanh Hà là cô gái có quá khứ không hề suôn sẻ, hoàn cảnh của cô một lời khó nói hết. Cô cũng từng muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng phần “người” lại chiến thắng phần “con”, Thanh Hà đã vượt qua được sự hận thù của chính bản thân mình với kẻ xấu kia để kiên cường sống tiếp. Nói thật, những tháng ngày ở Mỹ với cô rất buồn tẻ, động lực của cô chính là trở về tìm Triệu Liệt Húc. Cô từng rất phòng bị người lạ, nhưng ngay từ lần đầu gặp anh, cô biết rằng Triệu Liệt Húc sẽ là một người quan trọng trong đời mình, không phải anh thì không được. Triệu Liệt Húc biết rằng Thanh Hà thích mình, nhưng anh không chắc thứ tình cảm của cô có thực sự là thích không, hay chỉ là biết ơn, sùng bái vì anh đã cứu cô năm xưa. Từng từ chối cô, nhưng sau đó lại cảm thấy trống rỗng, mất mát. Hoá ra, anh đã có tình cảm với Thanh Hà, có lẽ là từ ngày gặp lại ở khách sạn đi. Cô lúc đó vì dính mưa mà ướt nhẹp, dáng vóc lại nho nhỏ, trông yếu ớt vô cùng. Kể từ ngày Dương Thanh Hà về nước, liên tục có nhiều vụ án xảy ra quanh trường đại học của cô. Nhưng không ngờ, những vụ án này lại liên quan với nhau, là án mạng liên hoàn. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện được tâm lý và hành vi biến thái, mất kiểm soát của hung thủ thực sự kinh tởm như thế nào. Nhưng may mắn là, công lý cuối cùng cũng chiến thắng, hai người họ cuối cùng cũng hạnh phúc và tu thành chính quả. Phần trinh thám của truyện thực ra không quá xoắn não, vì khoảng nửa truyện mình đã đoán ra hung thủ và một số tình tiết bên lề rồi. Cái ấn tượng ở đây là tâm lý của hung thủ cơ, điên rồ, đáng sợ thật sự. Nhưng phần tình cảm của nam nữ chính cũng rất đáng yêu, và cũng không lấn át so với các vụ án, nên đọc không cảm thấy bị lan man đâu. Đọc truyện tại

liệt húc thanh hà