liếc mắt đưa tình truyện
La Phong liếc mắt nhìn qua. Tất cả cung điện nguy nga như bị mây mù bao phủ, có vẻ mơ hồ không rõ. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, đã cảm thấy áp lực cường đại. La Phong quay đầu nhìn ra xa. Sơn mạch chỗ mình đứng vô cùng vô tận, căn bản nhìn không tới điểm cuối.
Tĩnh An hầu vụng trộm hướng định ninh hầu đưa mắt ra hiệu, định ninh hầu minh bạch kỳ ý, vụng trộm nâng đầu đi cấp Tiêu phi truyền lại tin tức, Tiêu phi chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khóe môi dắt ra một xem hát trào phúng biểu tình liền xoay khai đầu.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn qua Đại đương gia, Trần Thiên Phì miệng nhúc nhích, dường như muốn nói cái gì, lại là một chữ cũng nói không ra. Lần này là thật bị hù dọa, chỉ vì cùng Kiếm Các ở giữa ân oán, đơn thương độc mã lướt tới, chẳng những lông tóc không tổn hao gì trở về, lại vẫn tàn sát cả một cái Tinh Thị.
Lão bản nương xa xa hướng Trương Vinh Phương liếc mắt đưa tình, lắc mông chi quay người đi xuống. Hồng Đậu thì trở về tới. — QUẢNG CÁO — "Đại nhân, chúng ta cần phải ở chỗ này chờ mấy ngày thời gian, nếu là Ngũ Đỉnh phái người trở ra, lão bản nương sẽ giúp chúng ta lưu ý, cũng thông tri." "Nàng thân phận gì?"
Video TikTok từ 𝕃𝕚ê𝕞 ♠️ (@hchlg20): "Liếc mắt đưa tình , em nào giật mình làm ngyeu anh🙈#xuhuong #fypシ #NANNO #huế". Tình iu màu béng.
Chu Trạch Khải liếc mắt qua phía chiến đội Lam Vũ, sau đó hỏi lại. Đỗ Minh đưa mắt nhìn Chu Trạch Khải, thấy át chủ bài Luân Hồi im lặng gật đầu. Rất may hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp đều có cặp mắt tinh hơn cú vọ, tuân theo tiêu chí soi mói bới móc, tìm
skilcanwaagast1981. Kiều Diêu Hiện Đại Ngôn Tình Hoàn thành 69 Chương 4 Đề cử 535 Lượt đọc Mục Tế Vân là bổn hệ giáo thụ, học thức uyên bác, đứng đắn nghiêm túc. Sở Chiêu Chiêu là giáo cấp học bá, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, khiêm tốn có lễ. Mỗ thiên, Giang Thành quán đêm. Nùng trang diễm mạt Sở Chiêu Chiêu trước đi làm, gặp Mục Tế Vân, hắn trong tay kẹp điếu thuốc, áo sơmi nút thắt cởi bỏ tam hạt, nghiêng dựa ở trên sofa, phong lưu lang thang. Từ đây, Sở Chiêu Chiêu giống như bị theo dõi. Môn bắt buộc là hắn, chọn môn học khóa là hắn, liên luận văn tốt nghiệp đều là hắn. Trong ngoài không đồng nhất đại học giáo thụ VS hai phó gương mặt nữ sinh viên Nội dung nhãn Đô thị tình duyên Tìm tòi mấu chốt tự Nhân vật chính Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân ┃ phối hợp diễn ┃ cái khác
偏向瞎子抛媚眼 Tác giả Kiều Diêu. Thể loại Hiện đại, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, từ thầy trò chuyển sang tình công sở. Tình trạng Hoàn. Độ dài 69 trạm và 4 quầy lưu niệm. Dịch Tha Beta Tha + Coco. Bìa + Banner Cá Li Ti Có PASS. KHUYẾN NGHỊ NÊN ĐỌC HƯỚNG DẪN GIẢI PASS TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN Cảm ơn Cá Li Ti đã tặng chiếc bìa và banner xinh xẻo như vậy cho bộ truyện đầu tay của nhà Tuu Tuuu🙆🏻♀️🙆🏻♀️ Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm túc. Sở Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ phép. Tối nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu lãng tử. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim rồi. Môn bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là anh. Phó giáo sư đại học trong ngoài bất nhất x Nữ học bá hai mặt. Nhân vật chính Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân, các nhân vật khác. Bản dịch này được đăng tải duy nhất tại Tuu Tuuu, cấm reup, cấm chuyển ver dưới mọi hình thức. Lời của Tha Truyện này trước đây đã có nhà dịch rồi, Tha cũng theo dõi bộ truyện này, nhưng đã bị nhà ấy drop nên Tha đành tự mày mò dịch lại. Thấy cũng có nhiều bạn muốn bộ truyện được dịch hoàn để đọc nên Tha cũng đã lập một tài khoản WordPress và đăng tải bộ truyện này cho các bạn đọc. Bộ truyện đã được edit, beta xong và đang trong tình trạng update dần. Mạch truyện của bộ truyện khá chậm, là một bộ truyện ngọt ngào, nhẹ nhàng, có yếu tố tình cảm gia đình, không có nhiều drama hay trắc trở. Đây cũng là một điều khiến Tha rất thích ở bộ truyện này. Ban đầu, mối quan hệ giữa hai nhân vậy chính là thầy – trò, và chỉ đơn thuần là thầy trò thôi. Thậm chí nam chính còn không nhớ nổi gương mặt nữ chính ra sao giữa một rừng đầu trong mỗi lớp học của mình. Điều khiến anh nhớ về nữ chính là giọng nói của cô vì trong lớp chẳng được bao nhiêu sinh viên hứng thú phát biểu với mỗi vấn đề anh đặt ra và phong cách viết mã vì những môn chuyên ngành của lớp nữ chính là do nam chính đảm nhiệm từ năm đầu vào trường cho đến khi tốt nghiệp. Còn nữ chính thì không có tý tơ tưởng nào với người thầy đẹp trai nhà giàu đứng trên giảng đường hàng tuần kia. Vì nữ chính từ nhỏ đã sợ thầy cô, đấy là tâm lý tự nhiên, và một phần là do nam chính ở trên trường luôn vô cùng nghiêm khắc, sơ hở là cho sinh viên học lại. Sau khi góp phần đánh rớt học bổng trị giá tám nghìn tệ của nữ chính, đó cũng là số tiền nữ chính mua thuốc chữa bệnh cho em gái, thì anh mới dần biết và chú ý hơn đến cô sinh viên học giỏi nhưng gia cảnh khó khăn này. Mỗi cá thể đều có những góc khuất riêng, hai người cứ vô tình mà tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, rồi chầm chậm mà ở bên nhau. Truyện gắn tag anh nam chính trong ngoài bất nhất là vì ở trước mặt những người không thân quen thì anh nghiêm túc khó gần còn khi ở cùng những người quá quen thuộc thì sẽ bày ra dáng vẻ chân thật của mình. Còn nữ chính hai mặt là do ban ngày thì là con ngoan trò giỏi, là con nhà người ta, còn ban đêm lại vào quán bar xa hoa bậc nhất Giang thành làm việc, chứ cũng chẳng phải tính cách hai mặt. Đặc biệt là nam chính tuy làm thầy giáo nhưng lại không phải dùng quyền của mình để tiếp cận hay hành hạ làm này làm kia gì nữ chính đâu. … “Giây sau, Mục Tế Vân lại đưa tay lên, vuốt vuốt cho sợi dây tua rua không bị rối. Động tác này tựa như bị kéo chậm lại, Sở Chiêu Chiêu thấy những ngón tay thon dài của anh lướt qua trước mắt, thấy anh nhẹ nhàng sửa lại dây tua rua, rồi thấy anh dắt dây tua rua từ phải sang trái. Lúc buông tay xuống, anh mỉm cười “Chúc mừng tốt nghiệp.” Trái tim của Sở Chiêu Chiêu, dường như vừa lỡ mất một nhịp. Nếu ban nãy Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ lễ tốt nghiệp của mình sau này sẽ không có ấn tượng gì để kể lại thì ngay khắc này cô lại cảm thấy, bản thân cô sẽ nhớ thật kĩ ngày hôm nay. Mục Tế Vân đã cho cô một lễ tốt nghiệp trọn vẹn.” Mục lục Nơi có người thân, đó chính là nhà Xem tất cả bài viết bởi Tuutuuu Điều hướng bài viết
Lần tiếp theo Sở Chiêu Chiêu mặc lại bộ váy này, tiết trời bỗng nhiên lạnh hơn một phòng tiệc có hệ thống máy sưởi hoạt động, Sở Chiêu Chiêu vừa bước vào đã cởϊ á vest của Mục Tế Vân ra. Cô nhìn một vòng, sảnh đường trang trí lộng lẫy, người tới người lui nam nam nữ nữ đều ăn mặc sang trọng quý phái, lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ lịch thiệp, tạo một cảm giác hài hòa dễ thanh không biết từ nơi nào phát ra, truyền đến một giai điệu êm dịu thư thái nhưng lại khiến Sở Chiêu Chiêu thấy bất an. Từ khoảnh khắc bước chân vào đây, cô đã ý thức được, bản thân cô vốn không thuộc về nơi Tế Vân nắm chặt tay Sở Chiêu Chiêu, chậm rãi bước về phía trung tâm phòng tiệc. Ở đó có một nhóm người đang đứng quây lại thành một vòng tròn nhỏ, mà người phụ nữ đứng ở giữa là Kỳ Hồng, người mà Sở Chiêu Chiêu đã từng gặp qua một hay hôm nay, Kỳ Hồng cũng mặc một bộ sườn xám màu đỏ đóa mẫu đơn nở rộ trên nền đỏ lại không khiến nó trở nên tầm thường thô tục, hoặc cũng có thể do mái tóc dài đã được búi gọn gàng, cả người chỉ có duy nhất một chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ngoài ra không còn thêm loại trang sức dư thừa nào khi tiến đến gần bà hơn, Sở Chiêu Chiêu vẫn có cảm giác vô cùng căng thẳng.“Mẹ.” Mục Tế Vân đổi tay phải kéo Sở Chiêu Chiêu, còn tay trái vòng qua ôm lấy vai cô, để cô đứng trước, hơi dựa lên ngực mình, “Đây là Sở Chiêu Chiêu, mẹ đã từng gặp qua.”Sở Chiêu Chiêu hơi cúi đầu, “Con chào cô.”Dư quang trộm lướt qua vẻ mặt của Kỳ Hồng, ánh mắt bà có vẻ không được thân thiện, nhưng Sở Chiêu Chiêu lại có cảm giác mình vừa nhìn nhầm, bởi vì ngay giây sau, bà lại cười nói “Cô gái nhỏ không cần phải căng thẳng, hôm nay có nhiều người trẻ tuổi lắm.”Lời vừa dứt, sau lưng Sở Chiêu Chiêu vang lên một giọng nói của một cô gái “Cô Kỳ, chị này là bạn gái của anh Vân ạ?”Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân cùng quay đầu nhìn, thấy một cô bé xinh đẹp đáng yêu khoảng tầm mười lăm mười sáu bé chầm chậm bước đến, mỉm cười ngắm nhìn Sở Chiêu Chiêu “Thật xinh đẹp.”Kỳ Hồng vỗ vào lưng cô bé, nói “Con đi qua với chú Tần đi, hôm nay chú ấy vừa về nước.”Cô bé ngoan ngoãn rời đi, ngay giây phút đó, Sở Chiêu Chiêu phát hiện vừa nãy mình không hề nhìn nhầm, ánh mắt của Kỳ Hồng lại lạnh nhạt trở là bà không đặt sự chú ý lên người Sở Chiêu Chiêu quá lâu, mà quay sang nói với Mục Tế Vân “Chú Trương của con hôm nay đặc biệt đến đấy, con qua trò chuyện với chú ấy đi.”Đúng lúc, có người gọi Mục Tế Vân, anh liền dẫn Sở Chiêu Chiêu rời mặt với một đám đàn ông năm mươi sáu mươi tuổi, Mục Tế Vân lại vô cùng bình tĩnh tiếp chuyện với bọn họ đôi ba câu, còn Sở Chiêu Chiêu đứng bên cạnh lại càng căng thẳng hơn, mà cứ nhằm những lúc thế này sẽ có người đến tìm cô nói chuyện.“Cô gái này nhìn có vẻ còn nhỏ.” Một ông chú nói, “Mới tốt nghiệp sao?”Sở Chiêu Chiêu gật đầu “Dạ mới tốt nghiệp năm nay.”“Sở tiểu thư học ngành gì vậy?”“Khoa học Máy tính ạ.”“Ồ, cháu cũng học Khoa học Máy tính à, chú cũng thế.”Ông chú này dáng người mập mạp, vừa cười lên một cái là không thấy hai mắt đâu, “Chẳng trách, chắc cháu với Tế Vân có nhiều chủ đề nói chuyện lắm.”Trong lòng Sở Chiêu Chiêu tự phản bác Không đâu, không phải đâu ạ, suy nghĩ của anh ấy trước giờ cháu đều không theo Tế Vân bật cười, “Chú Trương, cuộc thi Big Data do công ty chú tổ chức vào năm ngoái, là cô ấy giành giải nhất đấy.”Người được Mục Tế Vân gọi là chú Trương tỏ ra rất bất ngờ, “Chú đã nói mà, mắt nhìn của Tế Vân thật sự rất tốt.”Có lẽ là vì khoảng cách tuổi tác, những người này nói chuyện với Mục Tế Vân đều theo kiểu anh hỏi một câu tôi đáp một câu, Mục Tế Vân cũng rất khách khí, cảm giác giống như đang nghe đồng nghiệp đọc báo cáo công việc vậy, vô cùng nhàm Chiêu Chiêu dựa vào anh, lặng lẽ chia bớt một phần trọng lượng cơ thể, làm cho hai chân được thả lỏng ra một mà dường như Mục Tế Vân không tính nán lại ở đây lâu, anh dẫn Sở Chiêu Chiêu đi đến một chỗ khác, ở đó có một nhóm người trẻ tuổi giống Mục Tế Vân đang đứng, Sở Chiêu Chiêu vừa nhìn qua đã nhận ra trong đám người đó có Đoạn Kiêu, tay anh ta còn đang ôm một cô gái dáng người cao ráo với nước da màu lúa bầu không khí đó Sở Chiêu Chiêu đoán rằng, nhóm người này là bạn của nhiên, Mục Tế Vân đi đến bên này thì thoải mái hơn nhiều, giới thiệu từng người với cô, tiếc là Sở Chiêu Chiêu chẳng thể nhớ hết tên của họ Kiêu nghiêng đầu đánh giá Sở Chiêu Chiêu, một lúc sau, bỗng lên tiếng “Sao tôi cứ thấy cô gái này rất quen mắt, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?”Mục Tế Vân đang định mở miệng nói, Đoạn Kiêu đột nhiên trợn to mắt, há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng kinh Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng, bất giác nắm chặt lấy tay Mục Tế giờ Đoạn Kiêu lại nói “Lần trước tôi đến trường tìm cậu, cô ấy chẳng phải là cô sinh viên đã vào văn phòng cậu sao?”Lời vừa dứt, cả đám người liền quay sang nhìn Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu với ánh mắt trêu đàn ông mặc tây trang màu xanh lam nở một nụ cười không đứng đắn, nói “Tôi đã nói rồi mà, gia hỏa này không thể đến trường làm thầy giáo được đâu, cậu ta nhất định sẽ dạy hư học sinh! Đấy, đấy thấy chưa!! Cậu ta không dạy hư học sinh, cậu ta trực tiếp mang học sinh về nhà luôn rồi!”Bọn họ đều cố nén tiếng cười, nhưng Mục Tế Vân lại lạnh lùng nhìn bọn sau, bọn họ phát hiện ra sắc mặt của Mục Tế Vân không đúng lắm, lập tức ngậm chặt miệng, người đàn ông mặc tây trang màu lam vừa rồi còn trêu chọc hai người giờ lúng túng nói “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”Mục Tế Vân không để ý đến anh ta, anh chỉ nói với Sở Chiêu Chiêu “Anh chỉ đùa thôi, đừng so đo với anh.”Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu, cô khẽ kéo tay anh. Cô không muốn mình vừa xuất hiện đã khiến anh và bạn bè cãi nhau bất hòa, Mục Tế Vân cúi đầu nhìn cô rồi không nói gì Thanh Viện là người đã phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô luôn là kiểu người chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng, “Mấy cậu đang to nhỏ cái gì đấy?”Người đầu tiên phát hiện ra cô là Đoạn Kiêu, thấy cô kéo theo một anh chàng người nước ngoài nữa, anh ta liền nhíu chặt Thanh Viện mặc một thân tây trang khoét cổ tối màu, nhướng mày mỉm cười với Đoạn Kiêu, “Bạn trai tôi, Alex.”Đoạn Kiêu cười lạnh, “Cũng đẹp trai đấy.”“Đương nhiên rồi.” Triệu Thanh Viện nói, “Người mẫu của Cộng hòa liên bang Đức mà lại.”Đoạn Kiêu không nói chuyện với Triệu Thanh Viện nữa mà tiếp tục quan sát Sở Chiêu lúc sau anh ta bỗng lên tiếng, “Không đúng! Cô là cái người ở Vân Yên Phủ Đệ.”Lời vừa thốt ra, những người khác liền hướng hết ánh nhìn lên người Sở Chiêu Chiêu. Mặc dù bọn họ không biết Đoạn Kiêu có ý gì, nhưng nghĩ đến “Vân Yên Phủ Đệ”, rồi nhìn sang cô gái dịu dàng ít nói trước mặt này, bọn họ có nhìn kiểu gì cũng không thể liên hệ hai đối tượng này lại với nhau Thanh Viện bỗng bật cười, “Bây giờ mới phát hiện ra à? Lúc mới đến tôi đã nhìn ra rồi, đàn ông các cậu đúng là, cung phản xạ quá dài.”Đoạn Kiêu mặc kệ Triệu Thanh Viện, anh ta nhìn chằm chằm Mục Tế ngốc!Vừa hay có một nhân viên phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Mục Tế Vân duỗi tay lấy hai ly, đưa một ly cho Đoạn Kiêu nhận lấy nhưng ánh mắt vẫn không đổi, vẫn muốn dò hỏi rốt cuộc đây là chuyện quái Tế Vân uống một ngụm rượu, thong thả nói “Có ý kiến?”Đoạn Kiêu nhìn bàn tay anh nắm chặt lấy tay Sở Chiêu Chiêu, cô còn mặc trên người chiếc váy của một thương hiệu thời trang cao cấp, anh ta bất đắc dĩ bật cười, “Tôi làm gì có tư cách mà có ý kiến, chỉ e là hai vị nhà cậu có ý kiến thôi.”Anh ta nói lời này trước mặt Sở Chiêu Chiêu, là không muốn chừa mặt mũi cho nói là Mục Tế Vân, đến cả Triệu Thanh Viện vừa nghe đã lạnh mặt, “Đoạn Kiêu, cậu nói cái gì đấy? Có biết suy nghĩ không?”Mục Tế Vân chỉ cười, “Muốn nói sao cũng được.”Bất luận là Đoạn Kiêu cố ý hay vô tình, Sở Chiêu Chiêu đều đã ghi nhớ rũ mắt, cả người như đang ở nó không phải là loại cảm giác hạnh phúc mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, mà là loại cảm giác chân không chạm đất, thực trống rỗng, thực khó với tới. Cô chợt nhớ đến lời của Lưu Đồng mấy ngày trước, “Gánh thì nặng mà đường lại xa”.Nhận ra tâm trí Sở Chiêu Chiêu đã trôi đi tận đâu, Mục Tế Vân liền dẫn cô đến nơi Tế Trạch vừa đến, đi cùng với anh còn có một cô gái khác mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cô ấy khoác tay anh nhưng không phải là vợ Tế Trạch dẫn cô gái kia đi về phía Mục Tế Vân, ánh mắt hai người giao nhau nhưng Mục Tế Vân lại làm như không thấy, anh cúi đầu hỏi Sở Chiêu Chiêu “Em đói không?”Trước khi ra khỏi nhà Sở Chiêu Chiêu chỉ ăn một ít đồ ăn vặt, nên cô gật Tế Vân liền quay người cầm một chiếc đĩa điểm tâm nhỏ được trang trí tinh xảo, lấy thêm một đôi đũa, gắp một đũa đưa đến bên miệng Sở Chiêu quanh không ít người đang nhìn, Sở Chiêu Chiêu thấy có hơi ngại nên chỉ dám cắn một miếng dư lại một phần nhỏ, Mục Tế Vân cho luôn vào miệng ăn, ăn xong anh còn liếʍ môi đánh giá, “Ngọt quá.”Sở Chiêu Chiêu cảm giác có càng nhiều người để ý đến mình thì cô lại càng ngại Mục Tế Vân giống như đến đây chỉ để ăn tối, anh tiếp tục cầm thêm một phần điểm tâm trông có vẻ ít ngọt hơn đưa đến bên miệng Sở Chiêu Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói “Em không ăn nữa.”Mục Tế Vân “Ngoan, ăn thêm một chút nữa đi.”Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, sợ anh lại mang phần cô cắn dở bỏ vào miệng ăn rồi liếʍ môi bình phẩm, làm chủ đề bàn tán cho người khác, cô liền há miệng, một miếng ăn hết phần điểm tâm anh đưa, nhưng cô lại vô ý cắn trúng ngón tay của Mục Tế Tế Vân nhướng mày, cúi đầu nhẹ nhàng mυ"ŧ ngón tay mà cô cắn Chiêu Chiêu “….”Người trước người sau đều đang nhìn Mục Tế Trạch và cô gái đứng cạnh anh, anh liền hắng giọng, gọi “Tế Vân.”Mục Tế Vân liếc anh một cái, chậm rãi đặt chiếc đĩa nhỏ xuống bàn, nói “Em còn tưởng anh không đến.”“Anh đi đón Lịch tiểu thư.” Anh giới thiệu cô gái bên cạnh, “Lịch Tịnh, Giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Tinh Loan.”Lịch Tịch đoan trang đưa tay về phía Mục Tế Vân, “Mục tiên sinh, nghe danh đã lâu.”Mục Tế Vân dùng giấy lau qua tay, lúc bắt tay với cô, anh nói “Đây là Sở Chiêu Chiêu, bạn gái tôi.”“Tôi nhìn ra được.” Lịch Tịch cười nói, “Tình cảm của Mục tiên sinh và Sở tiểu thư rất tốt.”“Tuổi còn nhỏ, hơi dính người.” Nói rồi Mục Tế Vân liền nắm lấy tay Sở Chiêu Chiêu Chiêu bất mãn cấu mấy cái vào lòng bàn tay dính người hả, rõ ràng là anh dính cảm trên mặt Mục Tế Trạch có hơi phức tạp, anh kéo tay Lịch Tịch, “Đứng nãy giờ rồi, chúng ta qua đây ngồi đi.”Hai người đi trước vài bước liền phát hiện người phía sau không theo kịp, nên cùng lúc quay đầu, thì thấy Mục Tế Vân đang ngồi xổm trên mặt đất chỉnh lại dây của giày cao gót cho Sở Chiêu của đôi giày không biết từ lúc nào đã bị lỏng ra, lúc Mục Tế Vân khom người xuống, Sở Chiêu Chiêu giật mình lùi về sau một bước, ngăn anh lại “Để em tự làm.”Nhưng Mục Tế Vân đã kịp giữ lấy phần dây cột của giày, trong lúc cột lại dây cho cô, anh phát hiện phần gót chân của cô đã bị phồng rộp sưng đôi giày mới, bất luận thế nào cũng sẽ bị ra, từ lúc ra khỏi nhà, Sở Chiêu Chiêu đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, đôi giày tuy là vừa chân, nhưng gót chân vẫn bị ma sát đến sưng đỏ, sau đó, mỗi một bước cô đi đều rất đau, rất giày Tế Vân sững lại một giây, anh đứng lên hỏi “Đau không?”Sở Chiêu Chiêu lắc đầu “Vẫn ổn.”Mục Tế Vân lại cúi đầu nhìn xuống chân cô, trên nước da trắng như tuyết xuất hiện một vết đỏ vô cùng rõ ràng, mà trong mắt anh, nó đã được phóng đại thành một vết thương rất thế, anh nói với Mục Tế Trạch và Lịch Tịch ở phía trước “Thứ lỗi, chúng tôi muốn về trước.”“Hả?” Mục Tế Trạch kinh ngạc nói, “Mới vậy đã đi rồi? Tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, lát nữa còn có buổi đấu giá nữa.”Mục Tế Vân gật đầu, “Nói với mẹ một tiếng giúp em.”Nói rồi, anh kéo tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía cổng. Vừa đi được hai bước anh lại đứng lại, nhìn xuống gót chân của Sở Chiêu Chiêu. Rồi anh bỗng khom lưng, bế ngang người Sở Chiêu Chiêu Chiêu Chiêu giật mình kinh hô, vòng tay ôm chặt lấy cổ Mục Tế Vân, hoảng hốt nhìn anh “Thầy Mục!”“Xin lỗi em.” Mục Tế Vân không màng những ánh nhìn hiếu kỳ xung quanh, ôm cô bước ra ngoài, “Đến bây giờ anh mới phát hiện ra.”
“Bạn gái tôi.”Ngô Vũ Đồng và những người khác đã bắt được trọng điểm, ngơ ngác nhìn Tế Vân không muốn nói thêm gì với họ nữa, dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng này, Sở Chiêu Chiêu mới chợt nhớ ra anh vừa đi đón Triệu Thanh Viện, “Người anh đi đón đâu?”“Tự vào từ nãy rồi.” Anh đẩy cửa, Triệu Thanh Viện quả nhiên đang ngồi bên Kiêu ngồi bên cạnh, những người còn lại Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy có chút quen, còn có cả cô người mẫu Brazil cô gặp trong đêm tiệc từ Thanh Viện cười nói “Thầy Mục, cậu làm gì bên ngoài thế?”“Không làm gì cả.” Mục Tế Vân vừa kéo ghế cho Sở Chiêu Chiêu vừa nói, “Đi dạy dỗ học sinh thôi.”“Ồ, đúng là không giây phút nào quên đi trọng trách.” Triệu Thanh Viện lại cười tủm tỉm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hôm nay em đẹp lắm đó.”Sở Chiêu Chiêu đỏ mặt “Em cảm ơn.”Đoạn Kiêu bộ dạng uể oải lật thực đơn “Thầy Mục dạo này đổi tính rồi, không thích ra ngoài chơi với những người như bọn tôi nữa, hôm nay hiếm được dịp đông đủ, uống chút gì bây giờ?”Mục Tế Vân “Sữa đậu nành.”Đoạn Kiêu trợn mắt nhìn anh, “Cậu nói gì cơ?”“Sữa đậu nành.” Mục Tế Vân lật thực đơn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi nhớ không lầm thì sữa đậu nành ở nhà hàng này rất ngon.”“Cậu nghiêm túc đấy à?” Đoạn Kiêu chỉ vào người Mục Tế Vân rồi lại chỉ mọi người xung quanh, “Cậu muốn uống sữa đậu nành, với bọn tôi?”“Ừ.” Mục Tế Vân nhìn qua thức uống trong menu, quay đầu thấp giọng nói với Sở Chiêu Chiêu, “Vừa nãy anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu.”Sở Chiêu Chiêu “…”Ai bảo anh ra oai.“Vậy uống sữa đậu nành.” Sở Chiêu Chiêu dỗ ngọt, “Tối về rồi uống thuốc.”Mục Tế Vân “Được.”Đoạn Kiêu ngồi một bên chứng kiến hết tất cả, tức mà không có chỗ xả, “Vậy thì cậu con mẹ nó nói sớm đi!! Cả đám trực tiếp đến thẳng Yonghe King là được rồi, cho cậu uống đẫy bụng sữa đậu nành.”Mục Tế Vân vẫn giữ cái vẻ không mặn không nhạt kia, “Lần sau đi, tôi bao cả Yonghe King* đãi mọi người.”*Yonghe King 永和大王 là công ty con của Jollibee, điều hành một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh tại Cộng hòa Nhân dân Trung Kiêu “….”Anh ta ném thực đơn qua một bên, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Mang lên cho anh ta hai bình sữa đậu nành! Loại nguyên chất!”Gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại thực đơn rời đi. Mục Tế Vân hắng giọng, “Đây là Sở Chiêu Chiêu, mọi người đều quen biết cả rồi, chắc không cần tôi phải giới thiệu lại đâu?”“Cần chứ.” Triệu Thanh Viện nhanh mồm nhanh miệng, “Cậu giới thiệu lại đi.”Mục Tế Vân liếc cô một cái, “Mỗi cậu lắm chuyện.”Nói rồi, anh vẫn quay sang giới thiệu một câu không thể ngắn gọn hơn “Sau này từ từ sẽ hiểu.”Nghe vậy, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên có chút vi đàn ông tóc vàng ngồi cạnh Đoạn Kiêu nhìn Sở Chiêu Chiêu một cái, nói “Đúng đúng đúng, sau này từ từ là hiểu thôi.”Ánh mắt băn khoăn của Triệu Thanh Viện đặt trên người Sở Chiêu Chiêu, cô cười nói “Phải rồi, tôi vẫn chưa biết, Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi?”Sở Chiêu Chiêu “Sắp hai mươi hai rồi ạ.”Tiếng “Ồ….” của Triệu Thanh Viện ngân thật dài, “Chị hai mươi chín rồi, bảo chị sau này phải gọi em một tiếng chị dâu, nghe…. vi diệu ha.”Mục Tế Vân lại tiếp lời “Quen là được, không bằng sửa luôn từ bây giờ?”Triệu Thanh Viện cực kỳ bất mãn liếc Mục Tế Vân “Cậu… cái con người này sao lại thế này chứ?”“Đúng đấy.” Đoạn Kiêu châm chọc, “Bảo Triệu Nhật Thiên gọi em gái này một tiếng chị dâu, thật là làm khó người ta mà.”Triệu Thanh Viện hừ lạnh, không thèm nói chuyện với Đoạn Kiêu.“Ấy?” Đoạn Kiêu hỏi, “Cái cậu bạn trai người Đức của cậu đâu?”“Chia tay rồi.” Triệu Thanh Viện liếc mắt nhìn cô gái người Brazil ngồi cạnh Đoạn Kiêu, “Lần này của cậu cũng trường tình nhỉ.”“Ha.” Đoạn Kiêu vươn tay ôm lấy cô gái kia, giương ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Thanh người ta không hiểu tiếng Trung, Triệu Thanh Viện giơ một ngón tay lên, “Chỉ vậy thôi.”Một tháng, nhiều nhất là một Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi Mục Tế Vân “Bọn họ đang nói gì vậy?”Mục Tế Vân đáp “Nói cậu ta một mối tình thâm.”Cả một bàn người, trừ cô gái ngoại quốc kia đều nhất loạt quay đầu nhìn Mục Tế Tế Vân vẫn mặt không đổi sắc, ung dung cầm lấy ấm nước, rót thêm nước ấm vào ly cho Sở Chiêu Chiêu “Anh khác với bọn họ.”Đoạn Kiêu “….”Đồ ăn lục tục được dọn lên, một bữa cơm không có rượu sẽ kết thúc rất nhanh, mọi người ăn no uống đủ, thấy được thứ nên thấy, hiểu được thứ nên hiểu, giờ thì chuẩn bị dọn đường hồi phủ đến đây Mục Tế Vân có uống chút rượu nên phải tìm người lái thay, vậy nên xe chỉ còn một chỗ ngồi.“Triệu Thanh Viện, cậu lái xe tôi về đi, tôi với Chiêu Chiêu ngồi xe Đoạn Kiêu Thanh Viện gật đầu đồng ý, lúc sắp mở cửa xe Mục Tế Vân, cô mới kịp phản ứng lại “Có độc hả*? Nhà tôi làm gì còn chỗ mà đậu xe của cậu? Cậu tự ngồi xe mình về đi, chúng tôi chở Chiêu Chiêu đến nhà cậu là được mà.”*Có độc hả 有毒吧 Thao túng tâm lý trong thời gian ngắn, khi bạn nghe và làm theo lời người khác trong vô thức mà không có ý kiến gì, phải mất một khoảng thời gian ngắn sau bạn mới kịp nhận ra, phản ứng Tế Vân quay sang hỏi Chiêu Chiêu “Được không?”Sở Chiêu Chiêu biết, anh không muốn cô một mình đi cùng những người khác, liền trấn an anh “Không sao đâu, em đi cùng bọn họ được mà.”Mấy người bọn họ lục tục phân công nhau lên xe, Sở Chiêu Chiêu và Triệu Thanh Viện cùng ngồi ghế sau, còn Đoạn Kiêu và bạn gái anh ta lần lượt ngồi ở ghế lái và phó Kiêu vừa khởi động xe, chợt nhớ đến gì đó, lại dừng lại, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu Kiêu hỏi “Cô về nhà thầy Mục à?”Sở Chiêu Chiêu gật Kiêu lại hỏi “Cô sống ở nhà cậu ta à?”Sở Chiêu Chiêu nói này không chỉ có Đoạn Kiêu sửng sốt mà cả Triệu Thanh Viện cũng sửng sốt nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, “Hai người sống chung?”Đối mặt với phản ứng kỳ lạ của hai người, Sở Chiêu Chiêu có chút khó hiểu, “Vâng ạ… có vấn đề gì sao?”Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng nhún vai rồi lại cùng lắc đầu.“Không có gì, hỏi biết vậy thôi.”Vừa hay xe của Mục Tế Vân đi ngang qua, anh kéo cửa xe xuống, “Có đi không?”“Thì đi đây.” Đoạn Kiêu đạp chân ga, chầm chậm theo đường, Triệu Thanh Viện mấy lần nhịn không được quay đầu đánh giá Sở Chiêu Chiêu, làm cho Sở Chiêu Chiêu sinh ra một dấu hỏi to đùng trong đầu.“Trên mặt em có gì ạ?” Sở Chiêu Chiêu Triệu Thanh Viện đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Chậc… Chị đang cảm nhận lĩnh hội thôi, sức quyến rũ của em là ở đâu nhỉ.”Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, không hiểu nên cứ nhìn Triệu Thanh Viện.“Em có biết….” Triệu Thanh Viện nói được nửa chừng thì đổi ý, “Thôi bỏ đi, không có gì.”Thấy cô cứ ngập ngừng, Sở Chiêu Chiêu cũng không hỏi Kiêu tuy đang lái xe nhưng vẻ mặt thì vẫn kinh ngạc không thua Triệu Thanh Tế Vân đã quen sống một mình, anh dọn ra khỏi nhà từ rất sớm, lâu lâu chỉ về ngủ một hai đêm, những năm nay đều như đây cũng đã có bạn gái muốn dọn vào sống cùng anh nhưng anh chưa từng đồng nói, anh không thích sống cùng người khác, trừ khi là ——Thích ứng tiền hôn nhân.*Xe Đoạn Kiêu chạy sau xe Mục Tế Vân, lúc đến nơi, Mục Tế Vân đã đứng dưới tầng đợi Chiêu Chiêu xuống xe, nói cảm ơn với Đoạn Kiêu, sau đó xoay người đi về hướng Mục Tế Tế Vân nắm lấy tay cô, lúc sắp bước vào thang máy tòa nhà, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn đám người ngồi trên xe. Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện nãy giờ vẫn còn chưa hết sững sờ, nhìn trân trân hai người họ.“Hai người làm gì đấy?” Mục Tế Vân lên tiếng, “Đợi sáng mai đến Yonghe King luôn à?”“Không.” Đoạn Kiêu vò đầu, “Đi đây, đi giờ đây.”Về đến nhà, đèn cảm ứng phòng khách tự động bật sáng, hai người cùng đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy cái giường hồng phấn là Mục Tế Vân lại thở dài thườn đợi Sở Chiêu Chiêu nói, anh đã tự lên tiếng an ủi bản thân “Rồi sẽ quen thôi.”Sở Chiêu Chiêu cởi áo khoác treo lên giá rồi lại hướng về phòng Tế Vân “Em đi đâu đấy?”“Nấu noãn vị thang cho anh.” Giọng của cô biến mất trong phòng bếp, Mục Tế Vân ngồi bên mép giường, cười ngây anh thay đồ xong, Sở Chiêu Chiêu cầm ly tiến vào.“Anh uống rồi còn nghỉ sớm.”Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy điện thoại ra, phát hiện vài tiếng trước Ngô Vũ Đồng có nhắn tin cho cô.“Chiêu Chiêu, hôm nay thật lòng xin lỗi cậu…. Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này.”Sở Chiêu Chiêu đang nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì nghe thấy Mục Tế Vân nói “Hôm nay em khá nóng nảy đấy.”Sở Chiêu Chiêu cúi đầu “Mưa dầm thấm đất mà.”“Ngại quá, bây giờ tớ mới thấy tin nhắn, không sao đâu.”Cô trả lời tin nhắn Ngô Vũ Đồng xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, ly noãn vị thang vẫn còn chưa vơi giọt nào.“Sao vậy?”Mục Tế Vân cười, “Không sao cả.”Anh uống một hơi hết ly thuốc, xoa xoa bụng dưới, “Dễ chịu hơn nhiều rồi.”Sở Chiêu Chiêu nhận ly từ tay anh, đặt xuống một bên, nói “Dạ dày của anh không tốt thì anh ít uống rượu lại, ngày trước ở Vân Yên Phủ Đệ còn uống nhiều như vậy.”“Em không để ý rượu anh mua còn thừa lại bao nhiêu à?” Mục Tế Vân vặn lại, “Em cũng không phát hiện ra đa phần là Đoạn Kiêu uống à?”Sở Chiêu Chiêu nghĩ lại, hình như đúng là vậy, “Nhưng mà mỗi lần đều là anh trả tiền, nên em mới cho rằng đều là anh uống.”“Uống cũng không thể uống, giờ mà không bỏ chút tiền thì còn gì là vui?” Mục Tế Vân mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức, “Lúc anh mới hai mươi, đám bọn họ ai có thể là đối thủ của anh?”Sở Chiêu Chiêu liền hỏi “Anh có thể uống bao nhiêu?”Mục Tế Vân giơ một ngón Chiêu Chiêu chợt nhớ lại “Một mối tình thâm?”Mục Tế Vân thuận tay chỉ luôn vào trán cô, “Ngốc ạ, là “Uống mãi”*.”Sở Chiêu Chiêu “…..”Đâu ra mà nhiều cái một vậy không biết.*Bản raw Một mối tình thâm 一往情深Uống mãi 一直喝Mục Tế Vân đang chơi chữ, vậy nên cuối chương Sở Chiêu Chiêu mới tự hỏi một ngón tay mà sao nhiều ý nghĩa quá vậy.
liếc mắt đưa tình truyện